a. Ba câu đầu tiên của đoạn trích thể hiện rằng có từ 2 người phụ nữ trở lên đang ngồi nói chuyện.
Dấu hiệu: có 2 lượt lời và 2 gạch đầu dòng đánh dấu 2 lượt lời ấy và nội dung câu chuyện hướng đến 1 chủ để thống nhất.
b. Đây không phải là một đoạn đối thoại mà là đoạn độc thoại của nhân vật ông Hai. Nội dung câu nói của nhân vật không hướng tới chủ đề của câu chuyện mà 2 người kia đang bàn về, thực chất, đây chỉ là câu nói được ông hai nói ra nhằm xua tan đi sự ngượng ngùng giúp ông tìm đường lui. Hơn thế nữa, sau câu nói của ông không có lời hồi đáp.
c. Nhũng câu này là lời độc thoại nội tâm mà ông hai đang tự nói với chính bản thân. Chúng chỉ diễn ra trong nội tâm, trong suy nghĩ của nhân vật chứ không được nói ra thành lời. chúng là bằng chứng cho thấy ông hai đang thật sự tủi nhục và dằn vặt vì hay tin ngôi làng mà ông vẫn luôn tự hào nay lại theo giặc. Những suy nghĩ này không được nói thành tiếng nên không có dấu gạch đầu dòng trong hình thức thể hiện.
d. Những đoạn đối thoại và độc thoại làm cho câu chuyện được dẫn dắt một cách trơn tru, tự nhiên, đưa người đọc khám phá nội tâm phức tạp của nhân vật, thể hiện sự căm phẫn của nhân vật với bọn giặc và sự xấu hổ của ông hai khi biết tin làng mình theo giặc. Nghệ thuật đối thoại đã giúp cho câu chuyện trở nên sinh động và có sức hấp dẫn, giúp tác giả khắc họa thành công tâm lí dằn vặt của nhân vật ông Hai.