- So sánh câu thơ đầu trong nguyên tác chữ Hán với câu thơ dịch, ta thấy hai từ “múa giáo” chưa thể hiện được hết ý nghĩa của hai từ “hoành sóc”.
+ “Hoành sóc” là tư thế cầm ngang ngọn giáo mà trấn giữ non sông, gợi ra được hình ảnh người lính thời Trần trong tư thế hiên ngang , cầm ngọn giáo ngang hông. Từ ý nghĩa lẫn âm hưởng, từ “hoành sóc” đều tạo ra cảm giác kỳ vĩ và lớn lao hơn từ "múa giáo"
- Trong câu thơ đầu, con người xuất hiện trong bối cảnh và không gian rộng lớn, và chính vẻ đẹp của con người cũng mang tầm vóc là một con người vũ trụ, núi sông. Không gian mở theo chiều rộng và cả chiều cao khiến nó trở thành một không gian đa chiều, ta có chiều rộng của núi ":Giang sơn: và chiều cao của sao Ngưu thăm thẳm. Thời gian không phải đo bằng ngày bằng tháng mà đo bằng năm , không phải mới một năm mà đã mấy năm rồi (cáp kỉ thu). Con người cầm cây trường giáo (cũng đo bằng chiều ngang của non sông), lại được đặt trong một không gian, thời gian như thế thì thật là kỳ vĩ. Con người hiên ngang ấy mang tầm vóc của con người vũ trụ, non sông.