Những chi tiết cho thấy hai cây phong “có tiếng nói riêng và hẳn phải có một tâm hồn riêng”:
- Có khi tưởng chừng như một làn sóng thuỷ triều dâng lên vỗ vào bãi cát
- Có khi lại nghe như một tiếng thì thầm thiết tha nồng thắm truyền qua lá cành như một đốm lửa vô hình
- Có khi hai cây phong bỗng im bặt một thoáng, rồi khắp lá cảnh lại cất tiếng thở dài một lượt như thương tiếc người nào.
- Có khi nghiêng ngả tấm thân dẻo dai và reo vù vù như một ngọn lửa bốc cháy rừng rực khi mưa bão ùa về.
=> Hai cây phong với nhiều cung bậc, trạng thái, được tác giả miêu tả đặc sắc, nhân hóa lên như con người có đầy đủ hơi thở, linh hồn.