+ Tất cả cảnh được bao gồm: cảnh xưa - cảnh này, cảnh xa - cảnh gần, cảnh thực - cảnh hư, tất cả đều hoàn mỹ và tuyệt đẹp đối với tác giả, tuy nhiên chính điều đó cũng khiến cho lòng người buồn bởi:
+Khi tác giả đối diện với sự hùng vĩ của thiên nhiên, vẻ đẹp hoàn mỹ không tỳ vết của cảnh vật, của thời gian,không gian và của tình người, tác giả bỗng bâng khuâng nhận ra chính mình vẫn còn nhiều thiếu sót, vẫn chưa được vẹn toàn như cảnh vật bên ngoài kia. Thế nên trong lòng tác giả mang một nỗi buồn, nỗi buồn ấy cũng đã được Phạm Ngũ Lão đề cập đến: "Nam nhi vị liễu công danh trái / Tu thính nhân gian thuyết Vũ Hầu" cũng đủ cho ta hiểu được ý chí của người xưa, một lòng mong muốn bản thân trở nên hợp nhất cùng với sự vĩ đại của đất nước, của thiên nhiên đến thế nào. Thế nên khi nhận ra mình vẫn còn mang khuyết điểm, chưa thật sự hoàn hảo, tác giả đã mang một nỗi buồn sâu xa.
+Nỗi buồn còn xuất phát từ tâm trạng ngậm ngùi, tiếc nuối của tác giả vì những điều đã qua trong câu thơ " hạc vàng đã đi, đi biệt". Ông tiếc nuối về những điều tốt đẹp, vì một thời vàng son đã qua đi và không quay lại.