- Bài một: là nỗi nhớ về Edo (Edo là Tokyo ngày nay). Đã mười mùa sương xa quê, tức là mười năm đằng đẵng nhà thơ sông ở Edo. Có một lần trở về quê cha đất tổ ông không thể nào quên được Edo. Mười mùa sương gợi lòng lạnh giá của kẻ xa quê. Vậy mà về quê lại nhớ Edo. Edo đã trở thành quê hương thứ hai của tác giả. Tình yêu quê hương đất nước đã hòa làm một.
- Bài hai: Kyoto là nơi Ba-sô sống thời trẻ (1666 - 1672). Sau đó ông chuyển đến Edo. Hai mươi năm sau trở lại Kyoto nghe tiếng chim đỗ quyên hót ông đã làm bài thơ này. Bài thơ là sự hoài cảm qua tiếng chim đỗ quyên, loài chim báo mùa hè, tiếng khắc khoải gọi lại kỷ niệm một thời tuổi trẻ. Đó là tiếng lòng da diết xen lẫn buồn, vui mơ hồ về một thời xa xăm. Thơ Ba-sô đã gây ấn tượng đầy lãng mạn. Câu thơ cũng bồng bềnh trong khẳng định thầm lặng của nỗi nhớ, sự hoài cảm.