Trong bốn khổ thơ đầu, nỗi đau xót lớn lao trước sự kiện Bác Hồ qua đời được diễn tả:
- Không chỉ là nỗi đau của con người mà cả đất nước, vũ trụ cũng như cỏ cây đều hòa làm một trươc sự ra đi của Bác "Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa"
- Nỗi đau còn được thể hiện qua những cảnh vật quen thuộc:
+ Lối ngõ và trong nhà “ướt lạnh vườn rau, mấy gốc dừa", “lối sỏi “thang gác", “chuông nhỏ", “Phòng lạnh rèm buông, tắt ánh đèn..."
+ Ngoài vườn: mùa thu, trái bưởi, hoa nhài, mặt hồ...
=> Tất cả đều trở nên hoang vắng lạnh lẽo, ngơ ngác hệt như bị ai đó lấy mất linh hồn.
– "Bác đã đi rồi sao, Bác ơi?": Câu hỏi rơi vào hư không, không thể tin rằng đó là sự thật
- Nỗi đau lớn được thể hiện qua tiếng khóc trực tiếp của tác giả: Những câu hỏi tu từ, câu cảm thán được sử dụng nhiều dùng để khóc thương, bày tỏ niềm thương xót của nhà thơ, cũng là nỗi đau của triệu người dân Việt trước sự mất mát vô cùng lớn lao