Trong bài viết, theo tác giả, cái khó trong việc tìm ra tinh thần thơ mới là:
- Nguyên nhân thứ nhất, thơ thời nào cũng có cái hay, cái dở, có bài mang ý nghĩa triết lí sâu sắc, kiệt xuất nhưng cũng có bài vô nghĩa, tầm thường, lố lăng. Bởi thế mà "Giá trong thư cũ chỉ có những trần ngôn sáo ngữ, những bài thơ chúc tụng, những bài thơ vịnh hết cái này- đến cái nọ, mà các nhà thơ mới lại chỉ làm những bài kiệt tác thì cũng tiện cho ta biết mấy". Theo ý của tác giả, chính vì sự xáo trộn ấy khiến cho việc tìm kiếm và dẫn chứng các bài thơ phù hợp để có thể hiểu rõ được "tinh thần thơ mới" lại trở nên khó khăn hơn.
- Nguyên nhân thứ hai khiến cho "tinh thần thơ mới" trở nên trừu tượng, khó nhận ra là do cái ranh giới mỏng manh giữa thơ cũ và thơ mới. Vì "Âu là ta đành phải nhận rằng trời đất không phủi dựng lên cùng một lần với thế hệ chúng ta. Hôm nay đã phôi thai từ hôm qua và trong cái mới vẫn còn rớt lại ít nhiều cái cũ. Các thời đại vẫn liên tiếp cùng nhau...".
Từ những khó khăn nêu trên, tác giả đã nêu ra những cách nhận diện sau:
- "Khốn nỗi, cái tầm thường, cái lố lăng chẳng phải của riêng một thời nào và muốn hiểu tinh thần thơ cho đúng đắn, phải sánh bài hay với bài hay vậy."
"... muốn rõ đặc sắc mỗi thời phải nhìn vào đại thể"