Phát hiện thứ nhất của nghệ sĩ nhiếp ảnh gia Phùng là vẻ đẹp của chiếc thuyền ngoài xa trên biển sớm mù sương vô cùng độc đáo, tinh tế.
- Trước mắt anh giờ đây là một vẻ đẹp lãng mạn, mang đậm chất hội họa: Cảnh đẹp được ví như “một bức tranh mực tàu của một danh họa thời cổ, mũi thuyền in một nét mơ hồ lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha đôi chút màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào"
+ Vẻ đẹp hài hòa, toàn bích: "từ đường nét đến ánh sáng… bóp thắt vào".
+ Cảm nhận của người nghệ sĩ: "cảnh “đắt” trời cho, Phùng cho rằng vẻ đẹp thực đơn giản và toàn bích, cái đẹp tuyệt đỉnh của ngoại cảnh…"
+ Tâm trạng và thức nhận của Phùng: xúc động tột độ từ "bối rối" đến cảm giác "trái tim như có cái gì bóp thắt vào" khi khám phá thấy chân lý của sự toàn thiện, cái khoảnh khắc trong ngần của tâm hồn và đứng trước một cảnh đẹp như thế Phùng cảm nhận rằng tâm hồn đang được thanh lọc
- Bằng đôi mắt tinh tường của người nghệ sĩ anh cho rằng đây là vẻ đẹp mà cả đời bấm máy ảnh chỉ gặp một lần
=> Phát hiện tuyệt vời về cái đẹp khiến Phùng có được những rung động, khám phá sâu sắc trong tâm hồn nghệ sĩ