Bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy gợi cho em những suy nghĩ gì?

Bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy và những suy nghĩ

Trong cuộc sống, chúng ta thường xay ra với sự đầy đủ và phi lý, quên đi những khoảnh khắc thiếu thốn và cô đơn. Bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy là một lời nhắc nhở tinh tế về thái độ của con người đối với quá khứ. Nó kể về việc quên mất những kỷ niệm và tình cảm từ những ngày tháng khốn khó, khi gặp lại người tri kỉ sau bao năm.

Bài thơ thể hiện sự bàng hoàng và kinh ngạc khi người ta gặp lại người bạn yêu quý. Nó nhấn mạnh về tình cảm chân thành và trung thực ở một thời gian dài, những phút giây đã gắn kết hai linh hồn lại với nhau.

Ánh trăng, một người bạn thân thiết của con người, luôn toả sáng dịu dàng và hiền hòa. Tác giả, trong bài thơ, biểu hiện mối liên kết sâu sắc giữa con người và thiên nhiên. Ánh trăng trở thành biểu tượng cho tình bạn, sự bền chặt và vững bền.

Tuy nhiên, cuộc sống thay đổi, con người phải đối mặt với sự thay đổi và quên mất những kỉ niệm quý giá. Ánh trăng trở nên xa lạ, chỉ là một vật thể không quan trọng nữa. Điều này khiến tác giả cảm thấy hối hận và xấu hổ vì đã quên mất những ngày tháng đầy cảm xúc và tình nghĩa.

Cuối cùng, cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa tác giả và người cũ đánh thức các cảm xúc mãnh liệt và kỷ niệm về quá khứ. Ánh trăng hiện lên như một hồi ức đẹp và mơ mộng, đồng thời khiến tác giả nhận ra sự vô tình của mình đối với quá khứ.

Bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy không chỉ là một bài thơ đẹp về tình bạn mà còn chứa đựng sâu sắc và ý nghĩa về sự sống và quên. Nó đánh thức lòng nhân ái và lòng trung thực của con người, nhấn mạnh về tình cảm và kỷ niệm từ quá khứ không bao giờ nên quên.

Bài tập và hướng dẫn giải

0.03544 sec| 2195.977 kb