Lớp 5
Lớp 1điểm
2 tháng trước
Phạm Đăng Linh

                                                                            Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy                                                                      Nghĩ sao cho thỏa nhữngngày gian lao. Hãy kể một câu chuyện nói về cha mẹ hoặc cô giáo( thầy giáo) theo ý câu ca dao trên.
Mình biết là mình đang yêu cầu lớn, nhưng có Bạn nào đó có thể nhận lời cứu nguy giúp mình trả lời câu hỏi này không?

Hãy luôn nhớ cảm ơnvote 5 sao

nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Các câu trả lời

“ Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy
Nghĩ sao cho bỏ những ngày ấu thơ”

Câu ca dao ấy sống trong lòng mỗi trẻ thơ Việt Nam chúng tôi từ hồi còn tấm bé. Bà tôi vẫn ru tôi bằng những câu ca dao như thế. Lớn lên, tôi mới thấm thía được hết thế nào là sự cao cả của tình cha, bao la tình mẹ, dào dạt ơn thầy. Mỗi bước đường ta đi đều có những tình cảm lớn lao ấy nâng bước, chỉ đường.

Thưở còn trong nôi, mẹ cha cho ta những tiếng nói, những bước đi chậm chững vào đời. Con có biết đâu rằng, tiếng nói đầu tiên thốt ra từ đôi môi xinh xắn, còn thơm nồng nàn mùi sữa của con là tiếng gọi ba, gọi mẹ. Những lúc ấy, chắc hẳn là ba mẹ vui lắm. Con vẫn luôn muốn hỏi ba về cảm giác lần đầu tiên được ẵm trên tay hình hài của cô công chúa bé bỏng của ba. Ba có vụng về, lóng ngóng lắm không? Nhưng chính đôi tay tưởng chừng như chai sạm vì nắng gió, vì vất vả mưu sinh ấy lại nhẹ nhàng tắm cho con, đút cho con từng thìa cơm nhỏ. Còn mẹ thì sao? Mẹ của con! Mẹ thì hẳn phải sung sướng lắm, sau chín tháng mang nặng đẻ đau, giờ đây con đang nép mình bên mẹ, ngậm lấy bầu vú căng tròn sữa của mẹ. Con dường như cảm nhận được giọt nước mắt hạnh phúc rơi nhẹ xuống làn da mỏng manh của con. Công cha, nghĩa mẹ là thế đấy! Làm sao diễn tả được thành lời. Dẫu cho có trăm ngàn lời hay ý đẹp, dẫu cho có ngàn vạn nốt nhạc xinh tươi cũng không sao nói hết. Nhưng con thờ ơ quá! Đã có lúc chính những đứa con mà cha mẹ hết lòng yêu thương ấy đã làm phiền lòng cha mẹ. Trăm ngàn mối lo ùa đến theo từng năm tháng con lớn lên. Con không còn là đứa con ngờ dại, bé bỏng ngày nào nữa. Dường như con đang ngày càng bay xa khỏi vòng tay chở che của những người thân yêu ruột thịt. Con vào phòng, đóng kín cửa lại, chìm ngập trong thế giới của riêng con, mà vô tâm không nhận ra một ánh mắt lo âu, nhiều trăn trở. Con bắt đầu thích đến nhà bạn hơn, thay vì giúp mẹ nhặt rau trong bếp hay cùng cha trò chuyện. Dù vậy, ba mẹ vẫn yêu con, vẫn điềm tĩnh cho con bao lời khuyên bổ ích và trở thành người bạn tri kỷ của con. Con kể cho mẹ nghe về chàng trai làm con nghĩ ngợi, người đã chạm vào tóc con, gọi con là “bé”ù trong nỗi tức giận ngây ngô. Mẹ cười nhẹ: “ Bạn chỉ đùa với con chút thôi mà! Con hãy học thật chăm chỉ và chọn cho mình những người bạn tốt. Hãy mời bạn con về nhà để ba mẹ giúp con có những nhận xét đúng đắn”. Con chợt nghe mẹ nói với ba: “ Con mình đang lớn”. Con thơ ngây vụng dại, chỉ mong sao cho thời gian trôi thật khẽ, để ba mẹ luôn ở bên con. Để mỗi lần Mùa Vu Lan đến, con lại được hạnh phúc cài lên ngực hoa hồng đỏ thắm , để nhắc nhớ về ơn nghĩa sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Và câu ca dao quen thuộc lại vang lên:

“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ, kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”...

Tuổi thơ con còn được chấp cánh bằng những tháng ngày cắp sách đến trường. Ở đó có người thầy dạy cho em những kiến thức đầu tiên, làm hành trang cho cánh diều mơ ước của chúng em bay cao, bay xa. Người thầy vẫn hằng ngày tận tụy đứng trên bục giảng, kiên nhẫn giảng giải cho lũ học trò còn non nớt. Không chỉ có vậy, những cậu học trò ngỗ nghịch còn được thầy uốn nắn, sửa răn. Nhìn mỗi bước chân thầy cô nặng trĩu trên đường, chúng em biết mình chưa ngoan, chưa thật tốt. Những lúc ấy, ai cũng tự hứa phải cố gắng nhiều hơn nữa để mỗi bước chân thầy cô nhẹ nhàng hơn, vui tươi hơn sau một ngày làm việc vất vả. Thầy như con đò, chở từng thế hệ học sinh qua sông mãi miết, không ngừng. Nhờ những hiểu biết góp nhặt được trên ghế nhà trường, chúng em tung bay không chút sợ hãi, sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, thử thách bằng sức trẻ, nghị lực và niềm đam mê. Nhưng hình ảnh của thầy cô với những đêm miệt mài bên trang giáo án không thể nào phai nhạt trong tiềm thức về một tuổi thơ tươi đẹp. Tục ngữ có câu: “ Tiên học lễ, hậu học văn”. Đạo lí ấy làm sao chúng em có thể quên được. Phải chăng, đó cũng chính là lí do mà tôi chọn ngành Sư phạm. Tôi yêu những ánh mắt thơ ngây, chăm chú nghe từng lời giảng của tôi. Tôi yêu những tình cảm trẻ thơ trong sáng, nồng nàn như mùa phượng nở của tuổi thần tiên ấy. Tôi hăm hở đứng trên bục giảng, nối tiếp ước mơ của những người thầy mà tôi yêu kính. Những nét chữ mềm mại, chứa chan nhiệt huyết của tôi viết trên tấm bảng đen cho lũ học trò là câu ca dao:

“Công cha nghĩa mẹ ơn thầy
Nghĩ sao cho bỏ những ngày ấu thơ”.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
51 vote
Cảm ơn 1Trả lời.
Câu hỏi Ngữ văn Lớp 5
Câu hỏi Lớp 5

Bạn muốn hỏi điều gì?

Đặt câu hỏix
  • ²
  • ³
  • ·
  • ×
  • ÷
  • ±
  • Δ
  • π
  • Ф
  • ω
  • ¬
0.41794 sec| 2235.898 kb