Ở Nam Xương (nay là huyện Lý Nhân, tỉnh Hà Nam) có một ngôi đền bên bờ sông Hoàng Giang. Nơi đây thờ bà Vũ Thị Thiết (Vũ Nương) - một cô gái đẹp người đẹp nết. Đến tuổi cập kê nàng được Trương Sinh - con nhà giàu nhưng thất học, hay ghen dùng lễ lớn cưới về làm vợ. Thời gian đầu hai vợ chồng sống với nhau rất vui vẻ hòa thuận, Vũ Nương biết tính chồng nên hết mực giữ gìn khuôn phép.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, Trương Sinh phải đi lính khi vẫn còn mẹ già, vợ đang mang thai đứa con đầu lòng. Vũ Nương ở nhà chăm sóc mẹ chồng chu đáo khiến bà hết mực yêu quý. Khi mẹ chồng mất nàng cũng lo ma chay chu tất như với cha mẹ đẻ của mình.
Ba năm sau, hòa bình được lập lại Trương Sinh trở về, hay tin mẹ mất mà đau buồn. Khi đem con ra viếng mộ mẹ cùng mình, đứa con nhỏ đã nói lời vô tư nhưng khiến Trương Sinh hiểu lầm sự thủy chung của vợ. Do hàng ngày, quá nhớ chồng, Vũ Nương thường chỉ vào chiếc bóng của mình mà nói đùa với con rằng đó là cha, khiến thằng bé tưởng cái bóng là cha mình, dẫn tới không nhận cha khi Trương Sinh trở về.
Trương Sinh bắt đầu mắng mỏ, đánh đuổi Vũ Nương ra khỏi nhà bỏ mặc mọi lời thanh minh của vợ cùng lời khuyên can của xóm làng. Cuối cùng, để chứng tỏ sự trong sạch của mình nên Vũ Nương đã nhảy sông tự vẫn.
Cùng làng ấy còn có một người tên là Phan Lang. Trước đó có giấc mơ kỳ lạ nên đã cứu giúp con rùa mai xanh như lời van xin trong giấc mơ. Ngờ đâu sự việc đó giúp chàng thoát khỏi cái chết khi trốn chạy giặc dã và gặp được Vũ Nương không chết mà cũng sống dưới thủy cung. Khi đó, ở trần thế, Trương Sinh cũng đã phát hiện ra nỗi oan của vợ bằng chính lời nói của đứa con. Phan Lang đem tín vật và kể lại câu chuyện đã gặp Vũ Nương cho Trương Sinh nghe.
Vũ Nương được lập đàn giải oan ba ngày ba đêm, nàng hiện về dưới cờ tán xa hoa để gặp chồng con lần cuối nhưng không bao giờ trở lại dương gian nữa.
Xem tiếp: SOẠN BÀI CÁCH DẪN TRỰC TIẾP VÀ CÁCH DẪN GIÁN TIẾP